Có những điều cực kỳ đơn giản (dĩ nhiên, sau hồi lâu suy nghĩ hoặc có người chỉ cho), nhưng không hiểu sao, bao nhiêu lâu nay, mình không hiểu. Hôm vừa rồi, mấy người bạn lên chơi ở Ao Cò. Ngồi nói chuyện giời chuyện đất. Một anh bảo:

– Xưa, thực dân phong kiến bảo quan lại là cha mẹ dân. Từ 1945, ông Hồ bảo cán bộ là đầy tớ của dân. Hai chế độ, hai quan niệm, từ đó sẽ có hai cách hành xử. Các ông thích cha mẹ hay đầy tớ?

Một người bảo:

– Dĩ nhiên là thích đầy tớ rồi!  Nhưng đầy tớ phải đúng là đầy tớ kia! Chứ cái loại : “Đầy tớ đi Tô-y-ô-ta, Bố con ông chủ ra ga đợi tàu…” thì không được!

Mấy người đều nhao nhao đồng tình.

– Các ông nhầm rồi! Nghe các quan là cha mẹ dân thì có vẻ “ớn” quá. Mình lại phải làm con à? Nhưng thực ra, tình thương của cha mẹ với con là vô bờ. không ai yêu thương mình bằng cha mẹ. Tôi chẳng phải chứng minh, ai chẳng hiểu được điều ấy. Nên các cụ mới bảo “Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ”. Lo từ khi còn trứng nước, đến khi trưởng thành rồi vẫn lo, có vợ có con đề huề rồi, nhà cao cửa rộng rồi  mà cha mẹ vẫn không khỏi lo…Nhưng cái anh đầy tớ ấy, nghe nói nó làm đầy tớ cho mình thì “khoái” lắm, cứ nghĩ nó phải cung phụng mình, cơm bưng nước rót cho mình, nhưng cái anh đầy tớ nó chỉ tìm mọi cách lừa chủ thôi. Chủ nuôi nó, hàng tháng trả lương cho nó, nhưng nó chỉ rình chủ sơ xuất để bớt xén, ăn cắp ăn nẩy, để làm láo làm ẩu, … Nhà nào nuôi ô-sin mà chẳng biết.

Nghe thế, chúng tôi đều gật gù.

–         Vậy các ông thích cha mẹ hay đầy tớ?

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here