Chiều thứ 6, trước khi ra tàu đi Đà Nẵng, vào Net lần cuối, bụng bảo dạ, ít nhất phải đến chiều mai mới có dịp tái ngộ. Vào đến nơi, tới nhà ông bạn, nhà cửa rất đẹp, tiện nghi đầy đủ nhưng dân dã, rất hợp với ý thích vốn có của mình.

Trong khuôn viên 200 m2, nhà chỉ xây dựng trên diện tích 1/3, còn lại ngay từ cổng vào là một cái bể bơi, xung quanh đủ loại cây trái. Những quả đu đủ nặng tới trên 5 kg, xoài, thanh long, bưởi, … đủ cả. Hoa cũng ngát hương: ngọc lan, móng rồng, sói, … Mình hỏi internet, mặc dù chắc đến 99% là không có (ông bạn vốn dị ứng với loại công nghệ tiến tiến này). Nhưng dù sao cũng còn 1 % tia hy vọng. Ông bạn cười rất hồn nhiên: Làm gì có. Mình hỏi, xung quanh có không. Nhận được câu trả lời: Đây là khu giãn dân, còn ít người ở lắm. Muốn có ông phải lên Hội An (cách khoảng 6 km). Thất vọng!

Chiều ngồi ăn cơm, đủ cả. Ông bạn đã chuẩn bị tiếp đón “đoàn” rất chu đáo. Nhưng tối đi ngủ, vẫn thấy thiếu thiếu cái gì! Sáng hôm sau dậy, muốn đi Hội An ngay. Nhưng vợ con rồi cháu vào đây đâu phải để vào “nét”. Phải chờ đến chiều, sau khi mọi người đã tắm biển, nghỉ ngơi, mãi 4 giờ mới đi Hội An.

Tới nơi, để vợ con và cháu tùy nghi di tản, mình hỏi quán “nét”. Người ta chỉ đến Bưu điện. Đi mãi, khoảng 10 phút mới tìm được Bưu điện. Cô nhân viên bảo:

– Đây không có chú ạ. Muốn vào nét, chú phải tìm đến các đại lý!

Hỏi đại lý ở đâu, cô làm ơn chỉ giúp! Cô ấy cười rất tươi, bảo: “Cháu cũng không biết!”

Ra đường, hỏi một cậu thanh niên. Rất nhiệt tình, cậu ấy chỉ:

– Chú cứ đi thẳng đường này, qua (nghĩ một lúc trong đầu) 5 ngã tư nữa. Có một quán to lắm! Lòng mừng thầm khấp khởi (vì không phải rẽ phải ré trái kiểu anh Hoàng của Nam Cao hỏi đường), mình thẳng tiến, mặc dù đã cảm thấy cái ba lô trên vai nặng dần. Đếm từng ngã tư một, kể từ ngã tư này đến ngã tư tiếp theo cũng không phải là ngắn. Mãi mới tới ngã tư thứ 5. Hỏi một, ông xích lô. Ông ấy tròn mắt, hỏi lại:

– Cái gì cơ? Sau khi nge nhắc lại, ông ta trầm tư hồi lâu, trả lời:

– Quanh đây chẳng có quán nào cả!

Thất vọng quá! Chân bắt đầu mỏi. Đặc biệt là cái đầu gối có dấu hiệu “lãn công” (nó thực hiện đúng quyền ghi trong hiến pháp mà!) Đành bảo ông xích lô chở đến chỗ nào có quán “nét”. Ông ấy nghĩ một hồi, bảo “Xa lắm!” Mình thấy buồn cười, hỏi: “Thế phải đi taxi à?”

Ông ấy vội xua tay:

– Không, không, ông lên đi! Nhưng phải 50 nghìn đấy!

Chẳng lẽ mình lại nổi máu “ăn chơi phải tốn kém” bảo “Trăm nghìn cũng được!”

Chỉ khoảng 5 phút đã tới nơi. Biết là bị “chặt đẹp” đây. Nhưng nhìn thấy mấy dãy máy tính là cho qua ngay.

Ngồi có lẽ đến hơn một giờ đồng hồ. Post được mấy bài đã cop-py trong USB. Đọc chưa hết những bài của mọi ngườ đã đưa trong thời gian mình bị “cách ly”. Nhưng chẳng lẽ để cả nhà chờ đợi. Đành chia tay. Hỏi trả tiền. Hết có 5 nghìn!

Đêm về, vẫn thây thòm thèm.

Sáng nay, vì thời tiết xấu, kế hoạch đi Cù lao Chàm bị hủy. Mình quyết đi tìm quán “nét”. Chẳng có lẽ đây không phải nơi “khỉ ho cò gáy” mà lại không có. Đi hơn cây số, tới một khách sạn. Vào hỏi qua loa mấy câu rồi tới cái “đích” cần tìm. Cô nhân viên cười chỉ mấy cái máy tính. Thật không phải “nở từng khúc ruột” mà là “nở tất cả các khúc ruột”. Nhưng loay hoay mãi, không vào được FB. Ra ra vào vào, đến mười phút vẫn không được. Cầu cứu sự trợ giúp. Cô ấy bào: – FB ở đây bị chặn, chú ơi!

Thật không có cái gì chán hơn!

Đi dọc bờ biển, thấy có mấy cái taxi đang đỗ chờ khách. Nghĩ bụng, hỏi mấy cậu này, chắc chúng nó biết!

Biết ngay mà! Một cậu chỉ:

– Chú cứ đi thẳng đường này. Khoảng hơn cây số, có mấy hàng đấy!

Chột dạ nhớ lại hôm qua, ở Hội An. Nhưng lại tự an ủi: “Càng gần thắng lợi, càng nhiều gian nan”. Thế là cứ tiến về phía trước. Chẳng biết bao xa, chỉ thấy chân rời rã. Đi một quãng lại hỏi. Ai cũng bảo đi một quãng nữa, đi mấy trăm mét nữa.

Đã bắt đầu hơi nản. Nghĩ bụng đi khoảng mười phút nữa, không có thì quay về. Bắt đầu ngại khị nghĩ đến con đường trở về.

Bỗng nghe thấy tiếng trẻ con kêu la trong một căn nhà cửa khép hờ. Mình ghé mắt nhìn vào. Đây rồi! Một dãy máy tính, toàn bọn trẻ khoảng 10, 12 tuổi.

Mình bước vào, hỏi. Cậu chủ quán không bỏ cái tai nghe to đùng trên tai, chỉ tay vào một cái máy đã mở sẵn.

Mình vào FB. May quá, không bị chặn. Sau khi đọc các bài của mọi người, vội viết mầy dòng này. Nhưng bàn phím không sử dụng thường xuyên, kẹt quá, không viết dài được. Mong mọi người thông cả nhé.

Dù sao thì bây giờ cũng có “nét” rồi!

4 BÌNH LUẬN

  1. Nghiện “nét” ko phải vì …nghiện “nét” mà là nghiện được cập nhật thông tin và tương tác với mọi người, được chia sẻ ý kiến với những người cùng quan điểm phải không Thầy? Giá có cái laptop thì tốt quá, đi đâu chỉ cần vác theo cái laptop + USB 3G là xong (truy cập qua điện thoại chữ nhỏ + giao diện hơi khác + khó gõ văn bản nên ko thuận tiện với Thầy), đọc hành trình đi tìm Net của Thầy thật lắm gian truân

  2. Để duy trì một trang web vừa tốn tiền mà lại tốn công , năm nay anh Giáo cũng đã thất thập rồi mà làm được vậy , hậu sinh xin bái phục , lúc này công nghệ’lưu trữ đám mây'(cloud storage)miễn phí của google ( google drive cloud storage) là 15Gb , của Microsoft ( one drive cloud storage) cũng 15 Gb , anh Giáo dùng nó để khỏi cần mang USB đi tới đi lui chi cho mệt ,chúc anh Giáo nhiều sức khỏe .

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here