Mấy hôm nay, thấy người ta cứ như phát rồ lên vì ông Ô-ba-ma.
     Thật là lạ!
     Không phải lạ vì trước thì hy sinh  mấy triệu người để đánh đuổi “đế quốc Mỹ”, thậm chí còn định đốt cháy cả dãy Trường Sơn để “đánh cho Mỹ cút”,  thế mà chẳng bao lâu sau, thời thế xoay vần, thế sự điên đảo, đã mong ngóng Mỹ như mong mẹ về chợ. Thôi thì có thể tiếc, chứ chuyện “bãi bể nương dâu” cũng chẳng nên trách cái lẽ đổi thay thường thấy.
  Mà lạ trước hết vì cái mộng tưởng hão huyền muốn trông chờ vào Mỹ để chống lại cái bọn bành trướng Trung Quốc nó đang từng ngày từng giờ xâm phạm đất đai, biển cả rồi gieo đủ nỗi chết chóc mất mát trên khắp cái dải đất hình chữ S này. Cái “tình quốc tế” “bốn phương đều là anh em” chẳng qua là cái ngây thơ ấu trĩ của một thời non dại tưởng chừng đã qua mà vẫn còn bám riết lấy không ít người. Xta-lin hay Mao Trạch Đông thì cũng vậy cả, họ chỉ lợi dụng xương máu người Việt Nam ta để thực hiện mưu đồ bá chủ. Bao nhiêu người thiệt mạng trong cuộc chiến tranh “cốt nhục tương tàn” vẫn chưa đủ để tỉnh ngộ, giờ đây người ta lại quay sang trông ngóng vào ông Ô-ba-ma, khấp khởi mừng vì ông ta đã xóa lệnh cấm vận vũ khí sát thương. Liệu cái “xóa” này có làm ta dũng cảm hơn trong việc lên tiếng kiện lũ xâm lược ra Tòa án quốc tế? Liệu sau khi ông Ô-ba-ma sang thăm, kết quả điều tra nguyên nhân cá chết có được công bố? Liệu được mua vũ khí hiện đại của Mỹ có khiến ta dám đưa hải quân ra bảo vệ cho ngư dân như In-đô-nê-xi-a đã làm? Đất của mình, biển của mình tổ tiên ông cha để lại chẳng dám ra tay gìn giữ, lại trông chờ vào một ông Tây xa lắc xa lơ tận bên kia Trái Đất, phỏng có ích lợi gì không?
        Lạ nữa là nhiều người hy vọng nhờ bóng vía của ông Ô-ba-ma, tự do, dân chủ, nhân quyền sẽ có cơ may được nới lỏng; quyền bình đẳng sẽ được khôi phục, bao nỗi bất công sẽ có dịp được bênh vực. Chẳng phải chỉ Mỹ, nước nào cũng vậy thôi, nước nào cũng chỉ biết lấy cái việc bảo vệ lợi ích của riêng quốc gia mình. Biểu tình bị trấn áp, công lý bị chà đạp, tự do dân chủ bị giập vùi, nào có ảnh hưởng gì tới quyền lợi của nước Mỹ? Tôi không thạo về tình hình thế giới, nhưng đồ rằng, ông Ô-ba-ma chỉ cần một chỗ đặt chân để hạn chế tầm ảnh hưởng của Trung Quốc. Thế thôi! Họ đặt được chân là đủ, còn ta muốn ra sao cũng không hề hấn gì tới quyền lợi của nước Mỹ. Cứ xem họ thờ ơ với những hành động vi hiến, ngảnh mặt làm ngơ trước cách thức đối xử với các cuộc xuống đường bất bạo động đòi môi trường sống, phản đối Trung Quốc xâm lược là đủ rõ.
Xem ảnh người dân thức đêm ngóng chờ ông Ô-ba-ma, chầu chực bên đường vẫy chào ông Ô-ba-ma, xem các bản tin nóng sốt về ông Ô-ba-ma, những lời tâng bốc kể từ người tặng hoa cho ông Ô-ba-ma, …tôi lại nhớ tới những đám đông đi viếng, đi đưa một ông tướng về thế giới bên kia. Sự ngưỡng mộ vừa chỉ là một “phong trào”, vừa đủ cho một sự tò mò,  vừa chỉ như một niềm an ủi để quên đi nỗi nhục vì nước mất và kiếp nô lệ.
Nước mình, mình chẳng lo, còn ngóng chờ ai?
Thân mình, mình đang tiếc, còn trông cậy vào ai?

8 BÌNH LUẬN

  1. “Em có hai bàn tay không đủ đếmmáy bay
    quân xâm lược Mỹ.
    Tội Ác của Đế Quốc Mỹ ,Trời không Dung ,Đất không tha.Những câu trên nên đưa ra để CHÀO Ông OBAMA như ông Phạm quang Nghi tặng ông
    MC CAIN bưc hình cài bia ghi chiến công băt sông “Giặc Lái ”
    Nước Mỹ rộng 10 triếu KM2 ,chưa đi xâm lước ai

  2. Bác nói đúng nhưng cũng khó trách người dân. Điều kiện lịch sử và con người lịch sử sẽ làm thay đổi lịch sử.

  3. Cái mà chúng ta thu được và ngược lại TT Obama thu được không đơn giản như tác giả DĐG định nói đến ở bài viết trên.
    Một người nông dân ngay từ lúc còn nhỏ tuổi đã được chứng kiến cha mẹ trân trọng giữ gìn từng hạt thóc giống, chắc nịch, vàng ươm.
    Rồi đến ngày đến tháng họ được chứng kiến cách ngâm giống, deo mạ, nhổ mạ, cấy lúa, chăm sóc cho đến lúc lúa chín vàng, rồi gặt, rồi tuốt luá, rồi phơi khô… cho đến lúc xay lúa, giã gạo, sàng sẩy và cuối cùng cả nhà xum vầy bên nồi cơm gạo mới….
    Cũng từ đó dân gian mới có câu:
    – “Ai ơi bưng bát cơm đầy/ Dẻo thơm một hột, đắng cay muôn phần”

    Người nông dân Việt Nam ủng hộ CM Tháng Tám và chấp nhận sự lãnh đạo của ĐCS sau nạn đói năm 1945 và trung thành với chính thể VNDCCH và nước CH,XHCN.VN cũng từ ngày đó đơn giản chỉ vì bát cơm đầy sau nạn đói.
    Từ ngày đó, con người VN mà đại đa số là nông dân, trở thành nòng cốt xây dựng bảo vệ đất nước, cũng từ ý nghĩa của BÁT CƠM ĐẦY mà CM Tháng Tám và ĐCS mang lại.
    Hôm nay, BÁT CƠM ĐẦY đang bị vơi dần đi và có nơi đã mất hẳn. Nông dân khắp nơi nổi dậy đòi ruộng đất, đòi nhà cửa, đòi quyền làm người.

    May mắn hơn nông dân, giới trí thức ở khắp các thành phố lớn và ở các tỉnh thành, nhờ có tiếp xúc nhiều với xã hội bên ngoài và được cập nhật thông tin, họ hiểu rõ bản chất của vấn đề, họ hiểu rằng họ đã bị bóc lột, bị lợi dụng và họ đi trước một bước, lên tiếng đấu tranh đòi công bằng cho xã hội.

    Nhưng giới trí thức, người đi đầu trong phong trào đấu tranh, bị khủng bố đầu tiên và vấn đề đòi dân chủ, đòi nhân quyền trở thành vấn đề nhức nhối của xã hội.

    Thế nhưng, 71 năm của chế độ CS đã làm hư hỏng liên tiếp mấy thế hệ con người và làm mục ruỗng cả xã hội.
    Sau 71 năm không phải ai cũng nhận ra mình đã bị lừa dối và dám nói lên những điều mình nghĩ.
    Không phải ai cũng đủ bản lĩnh và quyết tâm muốn thay đổi thể chế xã hội và quyết tâm đi theo một xã hội tốt hơn.

    Và rồi “May mắn” có thêm xúc tác xấu là ĐCSTQ và bè lũ CSVN rắp tâm dâng đất nước cho CSTQ với câu phát biểu đáng nguyền rủa:

    THÀ MẤT NƯỚC CHỨ KHÔNG CHỊU MẤT ĐẢNG

    Đã khiến cho ĐCSVN bị phân hóa dữ dội và nội bộ ĐCS đang bị chia rẽ, giằng xé giữa quyền lợi thiêng liêng của Tổ quốc, của dân tộc…

    Obama đến, như một chất xúc tác mạnh và trí thông minh, vẻ chân thật của con người xa lạ này khiến những thứ đang dấu kín trong mỗi người bật lên, mở toang ra….
    Đó là một phép thử
    Và từ nay mọi thứ sẽ khác.

  4. Trông chờ người ngoài hay ỷ lại người khác là “tư tưởng” của
    những kẻ làm tay sai và nô lệ cho ngoại bang,chứ không hề là
    yêu nước thương dân gì cả,chì là “đĩ miệng”!

  5. Bác nói đúng. Nhưng hiện nay, trong hoàn cảnh: chặt cây, cá chết, boxit, “ăn hết của dân ko từ cái gì”, “cả một bầy sâu”…rồi bầu/bán, ngập lụt…ngoài biển thì TQ ức hiếp ngư dân… thì “Obama” là “niềm tin và hy vọng” của những người dân thường như chúng tôi.

  6. cụ Phan Chu Trinh “khai dân Trí ,Chấn Dân Khí,Haậu Dân Sinh”nhưng các Ông Lãnh Đạo ViệtNam cứ tôn thờ Chù Nghia
    Marx-Lenin mà nuơc Nga và nhân loại đã vất vào SỌT RAC tư 25 năm nay rồi thì làm sao mà KHAI DÂN TRÍ nổi

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here