Từ hai năm nay, đi lại trong thành phố, trừ những khi tiết trời mát mẻ hay ấm áp có thể đi xe đạp, còn thường ngày tôi đi xe buýt. Trải nghiệm qua hai năm, thấy xe buýt quả là tiện lợi. Thường xe chạy khá đúng tuyến, đúng giờ nếu không bị tắc đường. (Còn khi đường đã tắc thì chắc chỉ còn cách đi trực thăng may ra mới không bị lệch giờ, sai hẹn). Khi mưa gió hay rét mướt, ngồi trên xe buýt được ấm áp. Khi nắng hè đổ lửa, ngồi trên xe buýt rất mát mẻ. Giá xe buýt, nhất là sử dụng vé tháng, thật rẻ. Hàng ngày đi làm, tôi phải đi 2 tuyến, nếu cứ “đằng thằng” phải mất 28.000 đ. Nhưng nhờ mua vé tháng (100.000 đ/tháng) mỗi ngày tính ra mất có chưa đến 5.000 đ.
Tôi cũng rất áy náy và ngượng ngùng khi có người nhường chỗ cho mình, vì cứ nghĩ người ta đi làm đi học còn mình là lão già về hưu chịu khó đứng cũng được mà.
Vì thế tôi nghĩ các cụ nên tránh đi vào giờ cao điểm.
Tôi cũng sử dụng xe buýt hơn 2 năm nay rồi. Trong tất cả các phúc lợi công cộng mà nhà nước hiện nay đang cố gắng đem lại cho người dân thì có lẽ hệ thống xe buýt công cộng ở Hà Nội là đáng khen nhất. Trong tp HCM cũng khá tốt nhưng không hiểu sao nó chỉ được phục vụ đến 7g30 tối. Khi được nhường ghế, tôi không bao giờ quên câu cám ơn và nếu đi một đoạn ngắn tôi cũng cám ơn rồi từ chối và còn nói đùa “Cháu để cho bác làm thanh niên, chưa muốn già đâu”. Đùa như thế, mình cũng thấy vui và các cháu cũng nở những nụ cười thân thiện.
He he, thành phố hiện đại nào người dân chả dùng các phương tiện giao thông công cộng. Chỉ có cái xứ mình mới mỗi người một xe máy phóng ào ào, làm cho không thể nào phát triển được hệ thống xe buýt công cộng, dồi thì lại đổ tội cho xe buýt chạy chậm nên phải dùng xe máy! Há há há!
Bác Duong Dinh Giao có nhận xét rất tinh tế: sự nhường nhịn của người trẻ cho người già trên xe bus & nơi công cộng hiện nay thường là ko thực tâm, họ vô cảm & ko nghĩ ngợi gì, có chăng vì họ sợ bị phụ xe nhắc nhở hoặc mọi ánh mắt mọi người nhìn vào thôi…