Mùa xuân, người săn chim vào rừng, bẫy được mấy con chim oanh. Những con chim có tiếng hót mê người được nhốt trong lồng, chúng bắt đầu hót.
Tuy chẳng được sống tự do như mong muốn trong rừng, lại bị nhốt trong lồng, chúng còn lòng nào mà cất tiếng hót? Nhưng chính chẳng còn cách nào khác, chỉ có qua tiếng hót mới nói lên được nỗi lòng của mình, có khi đầy bi thương, có lúc bao phiền muộn.
Trong đó có một con chim oanh đáng thương không thể cất tiếng hót như những con chim khác, vì bạn của nó không cùng bị bắt. Cuộc sống không có tự do thật buồn thảm, đêm ngày nó không ngừng vọng nhìn ra ngoài cánh đồng, nhớ tới chim bạn, nước mắt rơi lã chã.
Một hôm, nó nghĩ: Cứ buồn rầu mãi không thể làm giảm đi nỗi bất hạnh, chỉ có đồ ngốc mới cứ mãi nhỏ nước mắt đau thương như thế, phải suy nghĩ để tìm cách, phải có hành động để thoát khỏi khổ đau. Nếu cứ kéo dài tình trạng này, ông chủ sẽ chẳng mấy chốc đem ta giết thịt. Xem ra, ông chủ thích nghe chim hót, nếu ta dùng tiếng hót khiến ông ta say mê, chắc ông ta sẽ động lòng, sẽ cho ta phần thưởng. Có thể cuối cùng ông ta sẽ trả ta về với cuộc sống tự do?
Nghĩ vậy, nó bắt đầu cất tiếng hót mỗi khi mặt trời lên, nó dùng giọng trong trẻo nhất, Nhưng kết quả như thế nào? Nó chỉ kéo dài cuộc sống tù túng. Nghe tiếng hót thánh thót của nó đêm ngày, ông chủ không những chẳng mở cửa lồng, chẳng cho nó về với cuộc sống tự do. Càng thích thú với giọng hót của nó, ông chủ càng chú ý hơn đến việc giữ sao cho cửa lồng chắc chắn.