Anh ta mới tốt nghiệp một trường đại học nhỏ ở một vùng xa xôi, học chuyên ngành, không có gì đáng chú ý. Nhưng trong phòng chờ phỏng vấn, anh có những biểu hiện không giống mọi người.

Anh có vẻ rất tự tin, người chịu trách nhiệm kiểm tra hôm đó đã phán đoán, trong công việc này, anh khó có thể  trúng tuyển.

Sau khi biết mình bị từ chối, anh có thất vọng và ngượng ngập. Nhưng anh vẫn chưa ra về, mà tới trước mặt người giám khảo, nói:

–         Ngài có thể cho tôi tấm danh thiếp được không?

Người giám khảo nhìn ứng viên vừa bị từ chối không mấy thiện cảm, nhìn anh có vẻ xa lạ.

–         Tuy không có cơ hội trở thành nhân viên của công ty, nhưng chúng ta cũng có thể trở thành bè bạn. Anh ta nói.

–         Thật sao?

–         Tất cả những người bạn đều vốn là những người xa lạ. Nếu có một ngày nào đó, cần một  người cùng đánh quần vợt, ông có thể tìm tôi.

Người giám khảo nhìn anh ta rồi đưa cho anh tấm danh thiếp.

Sau đó, quả thật vị giám khảo đã không tìm được người cùng đánh quần vợt. Rồi hai người trở thành bè bạn. Rồi anh đã được tin dùng.

Một hôm, vị giám khảo hỏi anh ta:

–         Anh có cảm thấy khi đó anh đã yêu cầu một việc quá mức không? Anh chỉ là một người đi xin việc, nếu tôi không thích anh và từ chối, anh sẽ làm thế nào?

–         Thực ra, rất nhiều người đã không dám làm một việc gì đó chỉ là do họ sợ thất bại, sợ xấu mặt. Nhưng tôi cảm thấy bị xấu mặt chưa chắc đã là một thất bại. Rất nhiều sự việc bắt đầu là sự ngượng ngập, kể cả việc kết bạn.

1 BÌNH LUẬN

Trả lời Vũ Xuân Túc Hủy trả lời

Please enter your comment!
Please enter your name here