Hòa thượng trụ trì được tín chủ biếu một cái bát quý. Hòa thượng mang ra cho các đồ đệ cùng thưởng ngoạn những đường nét hoa văn tinh xảo trên bát. Họ cùng nhau đặt vài bông hoa thơm ngát vào trong bát và đặt trên bàn thờ Phật.
Hôm sau, mọi người thấy trong bát đầy những bông hoa thơm. Tối, trước khi đi ngủ, họ bỏ mấy hạt gạo vào trong bát rồi đặt lên bàn thờ. Chỉ qua một đêm, bát lại đầy gạo.
Rồi khi họ đặt vào trong bát mấy vụn vàng, sáng hôm sau trong bát lại toàn vàng.
Nhờ cái bát thần kỳ này, nhà chùa nhanh chóng trở nên giàu có.
Thời gian sau, hòa thượng trụ trì đã già. Một hôm, ngài cùng các đệ tử có việc qua sông. Đang ngồi trên chiếc thuyền, khi ra đến giữa dòng, hòa thượng ném chiếc bát xuống sông. Các đệ tử nhìn thấy, há miệng, trố mắt ngạc nhiên, không sao hiểu nổi. Hòa thượng nói với họ:
– Sau khi ta chết, các con khó có thể để cái bát này trên bàn thờ Phật. Ta phải ném bát xuống sông chính vị không muốn các ngươi sau này mang tội.
Đã là hoà thượng thì ông đã nằm lòng câu kinh : sắc tức thị không , không tức thị sắc , thì cái chén thần kỳ chẳng giúp được cho ông và đệ tử trong tu hành , cớ sao để nhờ cái chén thần kỳ làm cho chùa giàu đẹp rồi mới bỏ?
Bạn ơi cái đạo Lộn Luân nó thế đấy. Thích ca đi tu về gọi cha mình là vua Thịch phạn bằng ông xưng tôi, còn vua gọi y bằng thầy xưng con. Ngày nay đẹ tử tc cũng vậy cả.
Ngày nay trong chùa vì không có cái bát quý nên người ta đặt hòm công đức. Đi đến đâu cũng nghe nhắc “bác ơi, còn hòm này nữa”. Sao lắm kẻ báo cô vậy ???