Một luật sư trẻ tuổi mở văn phòng ở một đường phố đông đúc, anh ta tốn nhiều công sức, tiền của cho cái văn phòng của mình sắp khai trương. Anh không quên mua một cái máy điện thoại đẹp đẽ làm vật trang sức cuối cùng. Bây giờ thì cái điện thoại đã nằm trên bàn.
Thư ký báo cáo có một người khách đến. Với vị khách đầu tiên, luật sư trẻ tuổi muốn để anh ta phải chờ ở phòng khách một lát. Khi khách bước vào, luật sư đang cầm máy điện thoại. Để cho khách có ấn tượng mạnh, anh ta làm như đang trả lời một cuộc điện thoại quan trọng:
– Tổng giám đốc đáng kính, tôi đã nói với ông rồi, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian thế này… Đương nhiên, chúng tôi biết, vâng,…nếu như ngài nhất định muốn như thế… nhưng ngài phải hiểu, thấp hơn hai trăm triệu là không thể được,… vâng,… tôi đồng ý, …. Sẽ liên lạc lại sau, … Tạm biệt.
Cuối cùng, ông gác điện thoại, người khách đang chờ ngoài cửa sững người, vô cùng lúng túng.
– Ngài có việc gì? Luật sư mỉm cười hỏi vị khách.
Người khách do dự một hồi, hạ giọng:
– Tôi là công nhân kỹ thuật, công ty cử tôi đến nối dây điện thoại cho ông!
Nghĩ buồn cười cái anh chàng LS này …
Hài hước quá! Buồn cười quá! Khoe mẽ làm gì?