Chú bé là con một nhà buôn, hàng ngày, thường tới chơi ở cửa hiệu của cha. Ở đó, chú thường thấy có các khoản thu, khoản chi được ghi trên những tờ hóa đơn gửi cho khách hàng qua bưu điện. Dần dần, chú cảm thấy mình cũng có thể là một nhà buôn nhỏ.
Một hôm, chú bỗng nảy ra ý định, cũng làm một bản kê cho mẹ, trong đó, chú ghi đầy đủ những khoản thù lao mà mẹ phải trả cho chú về những công việc chú đã giúp mẹ.
Mấy hôm sau, mẹ chú phát hiện trên bàn ăn một bản kê. Trong đó viết:
Mẹ nợ con trai những khoản sau đây:
– Mang đồ dùng cho mẹ 20 đ
– Mang thư tới bưu điện 10 đ
– Tưới nước cho hoa trong vườn 20 đ
– Biết nghe lời để thành đứa con ngoan 10 đ
Cộng 60 đ
Mẹ chú xem kỹ bản kê, không nói lời nào.
Buổi tối, chú thấy trên bàn ăn 60 đồng tiền thù lao. Đang khi chú rất đắc ý, đem tiền cho vào cái ví nhỏ của mình, chú cũng thấy trên bàn một bản kê mẹ dành cho chú:
Con trai nợ cha mẹ những khoản sau đây:
– Cho con cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc trong 10 năm 0 đ
– Nuôi con ăn uống trong 10 năm 0 đ
– Chăm sóc con khi ốm đau 0 đ
– Tình yêu thương của cha mẹ 0 đ
Cộng 0 đ
Chú đọc đi đọc lại, cảm thấy rất xấu hổ. Lát sau, chú nhẹ nhàng đi tới bên mẹ, gục đầu vào lòng mẹ rồi đem 60 đồng bỏ vào ví của mẹ.
Cha mẹ nuôi con biễn trời lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày
Bài này tôi đã học từ những năm học tiểu học ở Huế (1953 ..1858 ).Đại ý cũng như thế .Trong bửa cơm tối,bà mẹ thấy cạnh mình có tờ giấy ghi… tối mai cạnh cậu bé có một giờ giấy ghi .. Cậu bé đọc xong và ôm mẹ khóc .
Cám ơn Ông đãg gợi lại cho tôi một thời của tuổi học trò
Cám ơn onggiaolang, bài này tôi đã được học ở tiểu học những năm 1962 – 1966. Nhân vật trong truyện là Cân. Còn một truyện nữa: Bát canh hẹ tôi cũng đã được đọc, bây giờ tìm hoài không thấy. Nếu được, kính nhờ onggiaolang giúp dùm.trân trọng cảm ơn.
Cảm ơn Onggiaolang, bài viết hay quá