Là con một trí thức khá nổi tiếng, từ khi còn nhỏ, chú bé đã bộc lộ tài năng khác thường. Ba tuổi, chú đã biết đọc biết viết.

Nhưng chính tài năng phát lộ sớm đã khiến chú gặp những điều  không may mắn.

Là một đứa trẻ không những thông minh, chú còn thích chia sẻ niềm vui với mọi người. Nhưng chính ý thích này đã khiến cha chú không hài lòng. Cha chú là người có tính cách hướng nội, không thích quan hệ rộng, càng không thích bộc lộ mình trước mặt người khác. Ông thường nói mình thích trầm tĩnh, khiêm nhường, thích sống ẩn mình, không muốn hòa đồng với mọi người.

–         Con làm cái gì mà huyênh  hoang thế? Trong lúc chú vui vẻ trò chuyện với mọi người, cha nhắc nhở.

–         Cha ơi, con vừa đọc xong một cuốn sách. Chú mừng rỡ khoe với cha.

–         Đọc hết một cuốn sách là chuyện rất bình thường, có gì mà phải nhắng nhít như thế? Con thật vui không đúng lúc. Người cha nói.

–         Nhưng cuốn sách này hay lắm, con rất thích. Cuốn sách lại dầy nên đọc xong con rất vui. Chú bé nói như muốn nhận mạnh niềm vui với cha.

Có lẽ do tính cách của hai cha con khác nhau, có lẽ do thấy đứa con thơ dại, người cha nổi giận:

–         Con ba hoa như thế để làm gì. Con tưởng mình con có tài sao? Ta thấy con thật là một đứa trẻ kiêu ngạo. Con tưởng ta sẽ khen con sao? Cha nói cho con biết, cha sẽ không bao giờ khen con đâu!

–         Cha ơi, con đã làm gì sai ạ?

–         Tất nhiên con chưa làm gì sai. Nhưng ta lưu ý con, đừng có lúc nào cũng ba hoa, tưởng mình ghê gớm lắm. Người cha tiếp tục dạy con. Con không được cho mình là có tài. Ta nói cho con biết, nếu con còn như thế, ta sẽ không nói bất cứ lời nào khen con nữa. Con chỉ là một thằng ngốc, đừng có tự huyễn hoặc.

Nói xong, người cha xập cửa, bước ra ngoài.

Đứng trong phòng, chú bé khóc tấm tức một mình, chú không hiểu vì sao cha lại mắng mình. Chú vốn đang muốn chia sẻ niềm vui với cha, chú còn muốn cha giảng cho một số chỗ chú chưa hiểu. Nhưng bây giờ, chú bỗng thấy cha không muốn chú làm như thế.

Sau chuyện này, tâm trạng vui vẻ, hồn nhiên của chú bé biến mất. Chú luôn thấy trong lòng nặng nề, niềm vui và lòng tự tin được thay thế bằng cảm giác mình chỉ là người bỏ đi.

Từ đó về sau, trên khuôn mặt chú không còn thấy vẻ rạng rỡ, trên môi không thấy nụ cười. Chú đã biến thành một đứa trẻ khác.

2 BÌNH LUẬN

  1. ” Từ đó về sau, trên khuôn mặt chú không còn thấy vẻ rạng rỡ, trên môi không thấy nụ cười. Chú đã biến thành một đứa trẻ khác.”

    => như vậy là điểu xấu phải không ak .

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here