Năm 1973, ở Sơn Tây, vợ chồng tôi may mắn được thuê nhà (tất nhiên là của Nhà nước). Gọi là “nhà”, nhưng thực chỉ là một căn phòng ở khoảng 25 m2. Vì ở đúng góc phố nên nó không được vuông vắn, đúng ra là một hình ngũ giác. Nhưng đang trong cảnh đi ở nhờ, đứa con đang chuẩn bị chào đời nên dù sao, hai vợ chồng vẫn mừng như bắt được vàng.
bây giò ở đâu cũng ti vi đến radio cũng chưa muốn xem .Xin đi đến các khu dân cư mà xem kể cả truyền hình địa phương cũng vậy{trừ lúc chiếu phim-thường là phim ngoại}.cái quan trọng là nuôi chúng bằng ngân sách rất tốn ,nên bỏ.
Loa phường bản thân nó không có tội gì đâu.Vấn đề phải bàn cãi hiện nay là cái loa có cần tồn tại hay không khi mà chúng ta có quá nhiều phương tiện khác thay thế và gần như thay thế hay hơn nhiều.Giờ phát thanh hiện nay có hợp lý không?Chúng ta phát gì qua loa hay cũng chỉ là những tin mà ai cũng biết từ chiều hôm trước.Hện thống loa từ trung ương đến g9i5a phương trên toàn quốc chắc là không nhỏ.Bảo trì loa và thuê người phụ trách hàng tháng chắc cũng không nhỏ.Thử một tháng không phát loa phường xem chúng ta có lạc hậu thông tin chăng?Theo tôi thì bỏ loa phường không có gì hại cho đất nước nầy đâu?