Một người đàn ông bị bệnh, từ lâu đã nằm liệt giường. Nhiều người cảm thấy có lẽ ông sắp chết. Cả nhà cùng tới bên giường ông như để chứng kiên những giờ phút cuối cùng.
Cả nhà xúm quanh giường bệnh. Ông vẫn nhắm mắt, yên lặng. Thấy ông đang nằm bất động, một người con nói:
– Sao không gọi thầy thuốc tới!
Nói xong, hai đứa con chạy đi. Người bệnh như đã kiệt sức, người nhà như cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.
Lát sau, người con trai đưa một thầy thuốc đến. Người con gái trở về, theo sau cũng có một người thầy thuốc. Cả hai thầy thuốc thăm khám, xem xét hồi lâu. Nhưng cả nhà thật bất ngờ thấy hai ông thầy nói mỗi người một cách.
Một ông nói:
– Không còn nhiều tời gian nữa đâu! Có thể chuẩn bị tang lễ được rồi!
Thầy kia lại nói:
– Chưa có vấn đề gì.
Hai thầy cứ thế tranh cãi. Thực ra bệnh nhân đã biết mình sắp vĩnh biệt tất cả. Ông nghĩ, sống chết thế nào ta là người biết rõ nhất. Ông muốn nói những lời cuối cùng với vợ con. Nhưng hai thầy thuốc vẫn không ngừng tranh cãi, ông không có cách nào ngăn họ lại.
Trong khi hai thầy thuốc còn chưa nói hết lý lẽ, chắc vì quá ầm ĩ, bệnh nhân đã tắt thở.
Đến khi ấy, một thầy thuốc vẫn còn cố nói thêm:
– Ông ta chết là vì không nghe lời tôi.
Còn người kia vẫn cố vớt vát:
– Nếu chịu nghe lời tôi chắc ông ta đã qua khỏi!